Trương Văn Tú

Vạt Áo Dài






Tóc em bay, lất phất trong gió sáng,
Vạt áo dài, em vén kỹ lên cao.
Trên chiếc xe ta cút kít đến trường,
Em đùa giởn, anh làm sao biết mệt!
 
Em cùng anh, cùng cấp sách đến trường,
Rồi chiều đến, đôi ta cùng ra phố.
Dưới bóng me, nơi hàng rong nước mía
Em tươi cười, như mía ngọt làm sao!
 
Em tung tăng, như chẳng có muộn phiền
Vạt áo mỏng, bay vòng đầy ý nhị
Anh nhìn em, anh giống một gã khờ
Theo gió cuốn, em như nàng tiên nữ
 
Rồi bổng chợt, mùa ve sầu lại đến
Suốt ngày hè, em mất dạng nơi nao
Anh cứ ngỡ, em nghĩ hè về muộn.
Thôi thì cứ, đợi chờ ngày khai học.
 
Ngày tựu trường, anh đứng ngó thật xa
Nhưng dáng em, mất khuất từ thuở nào
Anh thơ thẩn, ngẩn ngơ vào lớp học
Nỗi u sầu, cả một nỗi nhớ nhung.
 
Rồi hôm ấy cô bạn cùng anh nói
Em đi rồi, em đi ở nơi xa.
Em đi xa chẳng một lời giả biệt
Vạt áo dài, nay chỉ khoảng hư không.
 
Trương Văn Tú (Lãng Nhai)
August 8, 2009
San Jose, CA

Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 14 tháng 2 năm 2022

Bình luận về Bài thơ "Vạt Áo Dài"